gugútati
gugútati nesvrš. 〈prez. gùgūćēm, pril. sad. gùgūćūći, imp. gùgući, gl. im. -ānje〉
Nesvršeni | |
---|---|
infinitiv | |
gugutati | |
prezent | |
jednina | |
1. | gugućem |
2. | gugućeš |
3. | guguće |
množina | |
1. | gugućemo |
2. | gugućete |
3. | guguću |
futur | |
jednina | |
1. | gugutat ću |
2. | gugutat ćeš |
3. | gugutat će |
množina | |
1. | gugutat ćemo |
2. | gugutat ćete |
3. | gugutat će |
imperfekt | |
jednina | |
1. | gugutah |
2. | gugutaše |
3. | gugutaše |
množina | |
1. | gugutasmo |
2. | gugutaste |
3. | gugutahu |
perfekt | |
jednina | |
1. | gugutao sam |
2. | gugutao si |
3. | gugutao je |
množina | |
1. | gugutali smo |
2. | gugutali ste |
3. | gugutali su |
pluskvamperfekt | |
jednina | |
1. | bio sam gugutao |
2. | bio si gugutao |
3. | bio je gugutao |
množina | |
1. | bili smo gugutali |
2. | bili ste gugutali |
3. | bili su gugutali |
imperativ | |
jednina | |
2. | gugući |
množina | |
1. | gugućimo |
2. | gugućite |
glagolski prilog sadašnji | |
gugućući | |
glagolski pridjev aktivni | |
gugutao, gugutala, gugutalo | |
gugutali, gugutale, gugutala |
1. | () glasiti se kao mladi golub ili grlica |
2. | (komu) tepati komu, upućivati umiljate riječi |