cvokòtati
cvokòtati () nesvrš. 〈prez. cvòkoćēm, pril. sad. cvòkoćūći, gl. im. -ānje〉
Nesvršeni | |
---|---|
infinitiv | |
cvokotati | |
prezent | |
jednina | |
1. | cvokoćem |
2. | cvokoćeš |
3. | cvokoće |
množina | |
1. | cvokoćemo |
2. | cvokoćete |
3. | cvokoću |
futur | |
jednina | |
1. | cvokotat ću |
2. | cvokotat ćeš |
3. | cvokotat će |
množina | |
1. | cvokotat ćemo |
2. | cvokotat ćete |
3. | cvokotat će |
imperfekt | |
jednina | |
1. | cvokotah |
2. | cvokotaše |
3. | cvokotaše |
množina | |
1. | cvokotasmo |
2. | cvokotaste |
3. | cvokotahu |
perfekt | |
jednina | |
1. | cvokotao sam |
2. | cvokotao si |
3. | cvokotao je |
množina | |
1. | cvokotali smo |
2. | cvokotali ste |
3. | cvokotali su |
pluskvamperfekt | |
jednina | |
1. | bio sam cvokotao |
2. | bio si cvokotao |
3. | bio je cvokotao |
množina | |
1. | bili smo cvokotali |
2. | bili ste cvokotali |
3. | bili su cvokotali |
imperativ | |
jednina | |
2. | cvokoći |
množina | |
1. | cvokoćimo |
2. | cvokoćite |
glagolski prilog sadašnji | |
cvokoćući | |
glagolski pridjev aktivni | |
cvokotao, cvokotala, cvokotalo | |
cvokotali, cvokotale, cvokotala |